Mở mắt ra kiếm được 50 triệu, con trai giám đốc gửi mẹ 5 triệu công nuôi cháu 3 tháng mà than thở

Bà về quê, sợ nhớ cháu chịu không nổi nên mới xin phép vợ chồng đưa cháu theo. Bà nuôi được 3 tháng, con trai về ăn giỗ sẵn đón con vào, nào ngờ mẹ con lại sinh chuyện.

Mấy năm gần đây, dì Hai được mở mày mở mặt với xóm làng bởi có hai thằng con trai ở Sài Gòn cũng rất ra gì và này nọ. Đứa thì mở trung tâm dạy Tin học, ngoại ngữ đồng ra đồng vào rủng rỉnh. Đứa là chủ của một công ty xuất nhập khẩu, nghe đâu rất giàu có.

Trước kia, nhà dì tôi rất khó khăn. Chồng mất sớm, lâm cảnh nợ nần, một mình dì tôi vừa đi làm trả nợ vừa nuôi các con ăn học. Nhiều người khi ấy mỉa mai dì tôi “nghèo mà đòi học làm sang, bày đặt cho con ăn học” nhưng dì tôi biết chỉ có học mới có thể giúp các con thoát khỏi cảnh thiếu ăn nên chưa từng ai làm lung lay được ý định của dì.

Ông trời dường như động lòng trước người mẹ thương con vô điều kiện, hai đứa con trai của dì đứa nào cũng chăm học và học giỏi. Khi lên đại học, mỗi người một con đường nhưng đều gặt được thành công. Thấy vậy, dì lấy làm mừng và hãnh diện, đi đâu cũng khoe con, khoe cháu. Người trong làng nhìn vào các con dì lại lấy gương răn dạy con.

hình ảnh

Ảnh minh họa

Mấy năm gần đây, dì già yếu không làm được gì nên chỉ có thể đi ra, đi vào giữa chốn quê và thành phố. Mỗi lần về lại quê được ít tháng, nhớ cháu, dì lại khăn gói vào thành phố. Đến lúc nhớ quê, dì lại khăn gói đi về. Cứ vậy mà khuây khỏa.

Dịp hè năm nay, dì Hai lên phố chơi, thấy cháu đang trong kỳ nghỉ mà bà về ít hôm lại nhớ nên cứ nài nỉ vợ chồng con trai “Tụi con ở đây bận tối mắt, không có thời gian chăm con thì để má đưa mấy đứa nhỏ về quê chơi ít tháng”. Thấy mẹ thương cháu, vợ chồng anh giám đốc cũng gật đầu đồng ý.

Các cháu đứa 5 tuổi, đứa 7 tuổi, quen nếp sống ở thành phố, được hưởng thụ đầy đủ nên dì cũng không thể để cháu phải thiếu thốn thứ gì. Sữa hộp, dì mua từng thùng chất sẵn trong nhà. Có đến hai đứa nhỏ, mỗi tuần một đứa trung bình cũng hết một thùng. Đồ ăn, thức uống dì chọn mua ở quê cũng toàn các loại hải sản tươi ngon, bổ dưỡng vì nghĩ chỉ ở quê cháu mới được ăn. Chưa kể nào là món ăn vặt các loại, nào là quần áo mới cho thích hợp với thời tiết nóng nực…

Ban đầu cứ nghĩ con trai hiểu chuyện, biết mẹ già nay ốm mai đau, không làm gì ra của sẽ khéo cư xử nên dù chỉ còn ít tiền để dành thuốc thang dì Hai vẫn lấy mua hết mọi món ngon cho cháu được ở chơi thoải mái. Hơn nữa, cũng không phải năm nào các con đều cho cháu về quê chơi nên bà thấy quý thời gian ở cùng cháu hơn.

Nhưng qua một tháng, rồi hai tháng, dì Hai không còn tiền tiêu vẫn chẳng thấy con trai gọi điện mở lời. Dì lại ngại nói với con những chuyện này nên đành phải gọi điện cho đứa cháu gái ở xa mượn đỡ vài triệu. Sở dĩ phải gọi xa xa vì dì sợ ở gần mọi người biết chuyện.

Đến hôm gần kết thúc kỳ nghỉ hè, sẵn dịp về quê ăn giỗ, người con trai giám đốc tự lái xe ô tô về nhà đón con vào nhập học. Trong lúc mẹ con ra vườn hái ít rau nấu bữa cơm tối, cậu con trai nói ngày mai về lại thành phố sẽ để lại cho mẹ ít tiền tiêu.

Sang hôm sau, trước khi ba cha con về lại thành phố, như lời đã nói, anh con trai đưa cho dì 5 triệu rồi dặn kỹ: “5 triệu này con đưa mẹ mấy tháng chăm cháu giúp con. Mẹ ở một mình, chi tiêu cái nào đáng thì chi. Dạo này đồng tiền làm ra không dễ.”

Cầm trong tay số tiền con dúi cho mà lòng dì Hai nặng trĩu. Biết tính con, không nhận lại nghĩ mẹ chê ít, mà nhận thì tiêu không đành.

Nhìn ra sân, chiếc xe ô tô xa dần rồi thành chấm nhỏ nơi ngõ xa, dì Hai lặng lẽ trầm ngâm, rớt nước mắt.

hình ảnh

Ảnh minh họa

Sự thật thì Dì chỉ đang sống dưới danh nghĩa các con thành đạt nhưng lại chẳng được hưởng phước là bao. Từ khi con dâu quản đồng tiền, cả hai cậu con trai nhu nhược đều không dám xởi lởi ngay cả với mẹ ruột. Biết mẹ già yếu cần tiền thuốc thang nhưng cũng chỉ lâu lâu mới gửi được cho ít đồng gọi là. Dì Hai lại chẳng phải người bòn con từng đồng, mở miệng nói còn không dám nên cứ ngậm ngùi chịu đựng.

Nghe con khoe mở mắt ra lúc nào cũng phải kiếm được 50 triệu mới đủ nhưng cho mẹ già mỗi tháng 2-3 triệu cũng khó khăn. Có những bận hàng tháng trời mẹ ngóng con gởi tiền thuốc thang để trả cho người ta mà chờ đến mòn cổ.

Tài sản ngày trẻ mẹ làm ra đều dồn hết cho con học hành, về già, của tích góp còn lại của mẹ chỉ để phòng khi đau bệnh, nằm viện nên chẳng dám đụng đến, sợ lại phiền con cháu. Sinh hoạt hàng ngày đành phải trông nhờ vào tiền con gởi cho, dì Hai chỉ biết nuốt nước mắt vào trong chứ chẳng dám kể cho ai nghe bởi sợ con mình mất mặt, bản thân cũng mất đi cả niềm kiêu hãnh duy nhất tuổi già.

Nguồn: https://www.webtretho.com/f/goc-lam-me/mo-mat-ra-kiem-duoc-50-trieu-con-trai-giam-doc-gui-me-5-trieu-cong-nuoi-chau-3-thang-ma-than-tho

script async src="https://securepubads.g.doubleclick.net/tag/js/gpt.js">
X